Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Bồ Công Anh


Hoa ấm áp, bình yên mà dễ vỡ

Mảnh vườn Ta_yêu lắm_Bồ Công Anh!

Tầm hoa lớn…mà vườn Ta bé nhỏ

Không giữ nổi mình…như thế, hoa bay đi…

Nương theo gió nhưng không tan trong gió

Đến mảnh đất đúng tầm

Hoa gieo mình xuống, bình yên!

Và nơi đó, giữa muôn mầm sống khác

Lặng lẽ bắt đầu…một hạt giống Bồ Công Anh

Nửa vòng trái đất

Thầm lặng…Ta chờ!

Ta tơ tưởng…cái nắng và cái gió

Sẽ mang hoa về nơi nó bắt đầu bay

Ta mặc định: tương lai là như vậy!

Dù có thế nào…Ta vẫn đợi…Bồ Công Anh

Ta nhỏ bé, mỏng mảnh, và yếu đuối

Một mảnh vườn…quá chật hẹp với tầm vươn

Hoa bay mất. một góc vườn cằn cỗi…

Sao cứ mãi đi tìm…một ảo tưởng…Bồ Công Anh!

2 nhận xét: